Sắc thái đa văn hóa ở khu bờ biển phía Đông
Tại xã Mãn Châu (Manzhou), có một con đường cổ với bề dày lịch sử rất lâu đời, nằm ở giữa khu vực Mãn Châu và núi trồng trà, vì vậy được gọi là “đường cổ Mãn Trà”. Thời xa xưa, tộc người thổ dân Seqalu băng qua con đường này để ra biển bắt cá, còn trong thời kỳ Nhật Bản thống trị Đài Loan, học sinh tiểu học của trường dạy tiếng Nhật cũng đi học bằng con đường này; vì vậy, nó còn được gọi là “con đường bắt cá” hay “con đường học trò”.
Trong thời kỳ Nhật Bản thống trị Đài Loan, trên khắp Đài Loan có tổng cộng 14 trường dạy tiếng Nhật, Mãn Châu là nơi đầu tiên mở trường và người đứng đầu Hằng Xuân khi đó là cựu Hiệu trưởng Trường Sư phạm Okinawa – ngài Sagara Nagatsuna. Qua đó có thể thấy được quyết tâm của chính quyền Nhật trong việc truyền dạy cho các tộc người thổ dân.
Đạp dấn lên về phía Bắc, tới bộ tộc Syuhai sẽ được khám phá văn hóa của tộc người thổ dân địa phương.
Ông Phan Trình Thanh (Pan Chengqing), Chủ tịch Hiệp hội phát triển khu dân cư Syuhai cho biết: “Vào mùa đông có rất nhiều người đi xe đạp tới đây tắm suối khoáng nóng, một lần chỉ mất 150 Đài tệ thôi, rất rẻ!”. Năm 1887, vị thủ lĩnh Jagarushi Guri Bunkiet dẫn đường cho đoàn thám hiểm George Taylor của nước Anh tới Đài Đông. Trên đường đi, họ phát hiện suối khoáng nóng Syuhai tuôn lên từ khe đá, sau đó người dân dựng nhà tại đây, tạo nên khu dân cư suối khoáng nóng. Ông Phan Trình Thanh cũng nhớ lại rằng, vì suối khoáng nóng nằm ở gần trường tiểu học, các bà mẹ thường dặn con mình tắm suối khoáng nóng xong rồi hãy về nhà, vì vậy, có học trò khi ra khỏi nhà đã nảy ra ý tưởng bóp một ít dầu gội đầu lên mái tóc, khi tan học có thể nhảy ngay xuống nước để tắm gội.
Trạm cuối cùng chúng tôi đi về phía con đường cổ Alangyi, người địa phương Rang Rang chịu trách nhiệm làm hướng dẫn viên, chúng tôi đi vào từ lối vào ở Đạt Nhân, Đài Đông (Taidong Daren). Trước khi lên núi, phải băng qua một bãi sỏi dài 750m, những lớp sóng Thái Bình Dương liên tục vỗ vào bờ, trong không gian vang dội lên âm thanh “Ùng! Ùng!”. Rang Rang nói, vào các mùa khác nhau, đá sẽ được sóng biển gọt giũa thành những hình thù không giống nhau, rác trôi nổi trên biển cũng theo sóng biển bị dạt vào những vị trí khác nhau trên bãi biển.
Sau một tiếng đồng hồ chúng tôi đã trèo lên tới đỉnh. Phóng tầm mắt ra xa, trong làn nước biển xanh ngắt có hai con rùa biển đang bơi, Rang Rang nói vui rằng: “Ở đây muốn chụp được tấm ảnh xấu cũng rất khó”.
Ngắm nhìn phong cảnh biển bao la bát ngát, hồi tưởng lại những câu chuyện lịch sử được nghe mấy ngày gần đây, bỗng nhiên phát hiện ra rằng, vẻ đẹp của bán đảo Hằng Xuân không phải chỉ vì non cao biển rộng, mà còn là sự giao thoa, tương tác đa văn hóa giữa các tộc người đã để lại một ký ức chung, những sắc thái văn hóa quý giá đó đã tạo nên sức hút độc đáo của mảnh đất này.
Xung quanh bãi biển Jia-Le-Shuei ít dân cư, ít bị ô nhiễm ánh sáng, là điểm ngắm sao lý tưởng.
Con đường cổ Alangyi nằm ở giáp ranh giữa khu vực Daren huyện Đài Đông và Suyhai thuộc huyện Bình Đông, là một trong những đoạn đường hiếm hoi chưa xây đường quốc lộ.
Trên đường cổ Alangyi, có thể ngắm cảnh đẹp hùng vĩ của Thái Bình Dương ở khoảng cách gần.